Trường Bình công chúa tên thật là Chu Mỹ
Xúc, con gái của Hoàng đế Sùng Trinh, cũng là công chúa cuối cùng của
Minh triều. Sử cũ miêu tả nàng "thích thơ văn, có tài thêu thùa".
Là cô con gái duy nhất sống sót trong
cơn cuồng loạn chém giết của Hoàng đế Sùng Trinh, thế nhưng, chỉ hai năm
sau khi thoát khỏi lưỡi kiếm tử thần của vua cha, Trường Bình công chúa
đã chết trong sự đau thương, uất hận dù cô đang mang thai ở tháng thứ
5…
Một ngày mùa xuân năm Sùng Trinh thứ
nhất, trong chốn thâm cung của Tử Cấm Thành vang lên tiếng khóc của trẻ
con, phá tan không khí tĩnh lặng chốn cấm cung. Một phi tần trong hậu
cung của Hoàng đế Sùng Trinh đã sinh cho ông vua thứ 17 nhà Minh một cô
công chúa.
Vào lúc bấy giờ, Sùng Trinh mới chưa tới
20 tuổi, trong lòng vẫn ăm ắp “hùng tâm tráng chí”, cho rằng bản thân
mình có thể thay đổi và cứu vãn được thế cục nhà Minh đang ngày một suy
tàn, trở thành một Hoàng đế phục hưng nhà Minh, lưu danh sử sách. Và
hành động “phục hưng” đầu tiên của Sùng Trinh chính là hạ lệnh “giảm
biên chế” những nhân viên thừa trong bộ máy cai trị của mình. Chính
trong thời điểm cô công chúa nhỏ ra đời thì tại trạm dịch Ngân Xuyên,
huyên Mễ Chi, Thiểm Tây có một người lính phục vụ trong trạm như bao
nhiêu người khác đã bị thải loại theo lệnh cắt giảm biên chế của Sùng
Trinh.
Cô công chúa nhỏ ngủ say trong sự bao
bọc của những người bảo mẫu có lẽ không bao giờ biết rằng người lính bị
“thôi việc” ở cách xa cô hàng ngàn dặm sau này lại trở thành người thay
đổi toàn bộ cuộc đời cô. Người lính đó chính là Lý Tự Thành - thủ lĩnh
nghĩa quân nông dân, người đã lật đổ sự thống trị của triều đại nhà
Minh. Còn cô công chúa nhỏ đó tên là Trường Bình - cô công chúa duy nhất
thoát khỏi lưỡi kiếm tàn nhẫn của vua cha.
Cho tới nay, người ta vẫn chưa thể biết
được chính xác ai là mẹ ruột của Trường Bình công chúa. Trong truyền
thuyết, công chúa Trường Bình chính là do Châu Hoàng hậu - vợ cả của
Sùng Trinh - sinh ra. Tuy nhiên, theo sử sách ghi chép thì Châu Hoàng
hậu chỉ sinh một người con gái và đã qua đời từ rất sớm, được đặt thụy
hiệu là Khôn Nghĩa công chúa. Hơn nữa, căn cứ theo thời gian mà Trường
Bình công chúa ra đời thì Châu Hoàng hậu đang mang thai thái tử. Vì vậy,
có thể chắc chắn rằng, Châu Hoàng hậu không phải là mẹ đẻ của công chúa
Trường Bình. Trên thực tế, người sinh Trường Bình là Thuận Phi. Tuy
nhiên, sau khi sinh Trường Bình không được bao lâu thì Thuận Phi qua
đời, Trường Bình công chúa được đưa về ở cùng với Châu Hoàng hậu để nuôi
dưỡng. Chính vì vậy, sử sách và các truyền thuyết đều nói rằng Trường
Bình là con gái của Châu Hoàng hậu.
Người ta thường nói Hoàng đế Sùng Trinh
là một người kém may mắn. Mẹ của Sùng Trinh họ Lưu, vốn người ở Hải
Châu, nay là Hải Thành, Liêu Ninh, sau đó được tuyển vào cung của Đông
cung thái tử, trở thành thiếp của Thái tử Chu Thường Lạc tức Minh Quang
Tông sau này. Không lâu sau khi vào cung, Lưu thị sinh ra Chu Do Kiệm,
tức Sùng Trinh Hoàng đế.
Chu Thường Lạc tính tình quái dị, lại
hay cáu giận, điên khùng. Vào năm Chu Do Kiệm lên 5 tuổi, Chu Thường Lạc
lại bộc phát căn bệnh tâm thần của mình. Trong lần phát bệnh này, Chu
Thường Lạc không phân phải trái trắng đen, cũng chẳng cần biết lý do,
lôi Lưu thị ra đánh một trận cho tới khi chết. Sau khi Lưu thị chết, Chu
Thường Lạc cảm thấy rất ân hận. Tuy nhiên, cũng chẳng phải vì Chu
Thường Lạc yêu thương Lưu thị hay xót con nhỏ không có người chăm bẵm mà
vì sợ cha mình là Hoàng đế Vạn Lịch biết chuyện, nhân cơ hội phế truất
ngôi thái tử của mình. Vì thế, Chu Thường Lạc đe dọa các thái giám hầu
cận của mình, căn dặn chúng không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài,
rồi nói dối rằng Lưu thị bị bệnh mà chết, dùng nghi lễ qua loa chôn cất
Lưu thị.
Chu Do Kiệm lớn lên trong tình cảnh
thiếu thốn sự chăm sóc của mẹ. Khi Chu Thường Lạc lên ngôi, tức Minh
Quang Tông, Chu Do Kiệm được phong làm Tín Vương. Mẹ của Chu Do Kiệm,
Lưu thị cũng được phong làm Hiền Phi. Mặc dù đã trở thành thân vương,
song do mẹ mình chết không rõ nguyên do nên Chu Do Kiệm cũng không dám
công khai đi tế lễ, chỉ dám âm thầm dò hỏi các thái giám về vị trí đặt
mộ của mẹ mình rồi lấy tiền đưa cho bọn người hầu để chúng thay mình tới
tế lễ tại mộ mẹ. Năm Chu Do Kiệm 17 tuổi, anh trai là Hy Tông Chu Do
Hiệu chết sớm mà không có con trai đã đem ngôi báu truyền cho Chu Do
Kiệm, tức Sùng Trinh Hoàng đế.
Tới lúc này, Chu Do Kiệm mới dám công
khai đường đường chính chính tới thắp hương tại mộ mẹ mình. Khi lên
ngôi, Chu Do Kiệm phong cho mẹ mình làm Hiếu Thuần Thái hậu đồng thời
chuyển mộ mẹ từ nơi xa xôi hẻo lánh ở Tây Sơn tới đặt cạnh lăng mộ của
Quang Tông Chu Thường Lạc.
Người ta nói rằng, vì là người chứng
kiến những ngày tháng bất hạnh của mẹ mình trong hậu cung của vua cha
nên trong hậu cung của Sùng Trinh rất ít phi tần. Sùng Trinh tuy lên
ngôi khi còn rất nhỏ tuổi nhưng rất coi trọng gia đình, quan hệ giữa ông
ta và những người vợ của mình cũng rất thân thiết, hòa thuận.
Tới năm Sùng Trinh thứ 16, công chúa
Trường Bình vừa tròn 16 tuổi, độ tuổi xuất gia theo chồng. Sùng Trinh
rất yêu thương cô con gái của mình, nên dù công việc triều đình rất bận
rộn, vẫn bỏ rất nhiều thời gian suy nghĩ và tìm kiếm phò mã cho Trường
Bình. Người được chọn chính là Châu Thế Hiển. Năm đó đáng ra là năm hạnh
phúc nhất của Trường Bình công chúa, thế nhưng không may mắn cho cô
công chúa này, nhà Minh đã tới lúc suy kiệt, cùng đường. Khi đám cưới
của công chúa Trường Bình chưa kịp tổ chức thì cũng trong năm đó, người
lính bị sa thải năm nào là Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung nổi dậy. Hai
cánh quân của Lý và Trương thế như vũ bão, đánh chiếm hết tòa thành này
tới tòa thành khác, hết vùng đất này tới vùng đất khác.
Những người trong Tử Cấm Thành chỉ còn
biết hàng ngày nghe ngóng tin chiến trận rồi sợ hãi, lo lắng rồi một
ngày “bọn giặc cỏ” sẽ kéo vào kinh thành. Cũng chính vì thế, chẳng còn
ai có tâm trạng đâu để nghĩ tới đám cưới của công chúa Trường Bình và
Châu Thế Hiển. Hôn lễ cứ như vậy bị hoãn lại hết lần này tới lần khác.
Cho tới tận khi Lý Tự Thành dẫn quân đánh vào Tử Cấm Thành, hôn lễ giữa
hai người vẫn chưa được tổ chức.
Cũng giống với công chúa Trường Bình, do
chuyện giặc giã nổi lên mà hôn nhân liên tục bị trì hoãn, đó chính là
em trai của Trường Bình, thái tử Chu Từ Lãng. So với Trường Bình, Từ
Lãng kém một tuổi, là con trai cả của Châu Hoàng hậu, sinh vào tháng 2
năm Sùng Trinh thứ 2. Khi Từ Lãng 14 tuổi, Sùng Trinh đã muốn chọn thái
tử phi cho con trai của mình. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh quốc gia khốn
đốn vì “giặc giã” nên tới tận khi nước mất nhà tan, Sùng Trinh vẫn chưa
chọn được vợ cho con trai mình. Ngày 4 tháng Giêng năm Sùng Trinh thứ 7,
khí thế của nghĩa quân Lý Tự Thành ngày một lớn, Sùng Trinh đã ngửa cổ
lên trời mà than rằng: “Nước mất thì vua chết”.
Ít lâu sau đó, Sùng Trinh nhận được tin
Lý Tự Thành tự xưng là Hoàng đế, lấy hiệu là Đại Thuận, ý rằng mình là
kẻ thuận theo thiên mệnh, diệt bỏ nhà Minh. Cùng vào thời điểm đó, Sùng
Trinh cũng được thái giám báo rằng Hiếu lăng của Thái tổ Chu Nguyên
Chương đặt tại Nam Kinh có điềm không lành: Cứ tới lúc nửa đêm, người ta
lại nghe thấy tiếng khóc thê lương phát ra từ trong lăng mộ, những
người trông giữ lăng đều vì thế mà sợ hãi, không dám tới gần lăng.
Tháng Giêng năm đó, Phượng Dương xảy ra
động đất. Cùng trong tháng đó, Nam Kinh cũng có động đất. Bắc Kinh -
kinh đô nhà Minh - xuất hiện hiện tượng “sao nhập nguyệt”. Cả nơi quê
gốc cho tới nơi phát tích của nhà Minh đều xuất hiện những điềm báo xấu
khiến Sùng Trinh cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Lúc bấy giờ, ngân khố triều đình đã cạn
kiệt, không còn cách nào khác, Sùng Trinh cho tập hợp các quan, đề nghị
họ hiến tiền để sử dụng làm chi phí cho quân đội. Tuy nhiên, kết quả của
lần “kêu gọi quyên góp” đó khiến Sùng Trinh càng thêm thất vọng. Tất cả
những ông quan phát tài nhờ triều Minh nay nhất loạt kêu khổ. Ngay cả
người thân thiết bên họ ngoại là Điền Hoằng Ngộ khi Sùng Trinh nhiều lần
thỉnh cầu cũng chỉ bỏ ra một vạng lạng bạc. Có thể nói, lúc bấy giờ,
triều thần nhà Minh cũng không còn tin tưởng vào sự tồn tại của triều
đại này nữa.
Tới ngày 16/3/1644, quân của Lý Tự Thành
tấn công tấm bình phong cuối cùng của Bắc Kinh là Xương Bình. Chỉ hai
ngày sau đó, ngày 18/3, thành Bắc Kinh bị phá. Lúc bấy giờ, Sùng Trinh
cho gọi ba người con trai của mình tới trước mặt, bắt chúng thay quần áo
cũ rồi sai thái giám đưa ra khỏi hoàng cung chạy trốn. Ba anh em họ Chu
ra khỏi hoàng cung, việc đầu tiên nghĩ tới chính là chạy tới nhà ông
ngoại của mình.
Ông ngoại của thái tử và Định Vương là
Châu Khuê còn ông ngoại của Vĩnh Vương chính là Điền Hoằng Ngộ. Tuy
nhiên, lúc bấy giờ, cánh cổng nhà họ chu và họ Điền đều đóng im ỉm, từ
chối trở thành nơi tị nạn cho những đứa cháu ngoại của mình. Những hoàng
tử còn quá trẻ, chưa bao giờ biết cuộc sống bên ngoài ra sao, giờ bị
những người họ ngoại của mình từ chối, chẳng còn biết chạy đi đâu. Kết
quả, vài ngày sau đó, ngày 20/3, thì bị nghĩa quân của Lý Tự Thành bắt
sống.
Thái tử Từ Lãng được Lý Tự Thành phong
làm Tống Vương. Tuy nhiên, chỉ hai tháng sau đó, khi nhà Thanh dẫn quân
tấn công Trung Nguyên, Lý Tự Thành dẫn quân chạy về phía Tây, trong
chiến tranh hỗn loạn, không ai rõ số phận của những hoàng tử cuối cùng
của triều Minh ra sao.
Ba vị hoàng tử không biết sống chết ra
sao này sau đó thực sự trở thành một cơn ác mộng đối với nhà Thanh. Rất
nhiều người chống lại nhà Thanh đều dùng danh nghĩa “Thái tử Đại Minh”
để tập hợp dân chúng. Thậm chí có người còn giả làm thái tử hòng trục
lợi. Tuy nhiên, họ sống chết ra sao thì chẳng ai biết.
Dẫu sao, các hoàng tử của Sùng Trinh
cũng có cơ hội trốn ra bên ngoài, tránh được cái chết thảm khốc chứ
không giống như những cô công chúa chân yếu tay mềm, không có khả năng
“trả thù nước, báo thù nhà” bị Sùng Trinh lưu lại trong hậu cung. Trường
Bình công chúa biết rằng sau khi ba người em của cô chạy trốn thì kết
cục đang đợi cô ở phía trước. Quả thực, sau khi ra lệnh cho thái giám
đưa ba hoàng tử ra khỏi hoàng cung, Sùng Trinh ra chiếu chỉ cuối cùng
của mình, bắt buộc tất cả các hậu phi đều phải tự sát.
Đêm hôm đó, Châu Hoàng hậu treo cổ tự
sát, rất nhiều phi tần khác cũng tự sát theo. Nhiều phi tần không chịu
tự sát cũng bị các thị vệ giết chết. Sau khi nhận được thông tin tự sát
của các phi tần, Sùng Trinh tới Thọ Ninh cung - nơi ở của công chúa
Trường Bình.
Khi đó, Trường Bình mới chỉ 16 tuổi, vẫn
còn đang đợi gặp mặt vị phò mã Chu Thế Hiển của mình. Các em trai của
mình có thể trốn ra khỏi cung nên Trường Bình cho rằng mình cũng có thể
như vậy. Vì thế, khi Sùng Trinh tới nơi, Trường Bình công chúa kéo áo
vua cha, xin hãy cho mình một con đường sống, cô không muốn chết như
vậy.
Sùng Trinh lắc đầu nói: “Con à, vì sao con lại sinh ra trong nhà của ta?”.
Câu nói vừa dứt thì Sùng Trinh vung kiếm chém xuống đầu Trường Bình. Do
bản năng sinh tồn, Trường Bình đã cố gắng tránh khỏi thanh kiếm sắc lẹm
của Sùng Trinh. Tuy nhiên, đường kiếm đi quá nhanh và mạnh, cánh tay
trái của công chúa Trường Bình bị đứt lìa. Sau tiếng thét đau đớn, công
chúa Trường Bình ngã xuống đất trong vũng máu lênh láng, không còn cảm
thấy gì nữa.
Bấy giờ, Sùng Trinh tiến lên muốn chặt
đầu con gái, nhưng vừa bước đi, tay lại run rẩy kịch liệt, sau cùng
không nỡ xuống tay mà bỏ đi. Đây chính là màn bi kịch vong quốc nổi
tiếng nhất trong lịch sử Trung Hoa.
Sau khi bị đứt lìa cánh tay và ngất xỉu,
cả Hoàng đế Sùng Trinh và nô tỳ đều nghĩ Trường Bình sẽ vong mạng vì
mất máu quá nhiều. Ngự y Giám Hà Tân cùng cung nữ thân cận không muốn
thi thể nữ chủ nhân phải chịu nhục, liền đưa Trường Bình đang hôn mê bất
tỉnh tới phủ của Chu Khuê - cha của Chu Hoàng hậu, cũng là ông ngoại
công chúa.
Chu gia đưa nàng an vị tại một gian
buồng trống, chỉ chờ Trường Bình trút hơi thở là đem đi chôn cất. May
mắn thay, số mệnh của nàng công chúa bất hạnh ấy vẫn chưa tận. Năm ngày
sau đó, Trường Bình công chúa tỉnh dậy sau cơn nguy kịch.
Sau khi nhà Thanh tiến vào Trung Nguyên,
tập đoàn chính trị này đã thi hành sách lược vô cùng tinh vi. Họ công
khai treo giải thưởng tìm kiếm hậu duệ của Sùng Trinh Hoàng đế. Kỳ thực,
triều đình nhà Thanh một mặt muốn tìm kiếm và trừ khử các hoàng tử,
hoàng thân của Sùng Trinh, mặt khác lại đãi ngộ những nữ nhân trong gia
quyến của tiên đế để lấy lòng người Hán. Cũng bởi lý do này, Trường Bình
công chúa nhận được khá nhiều sự "ưu đãi". Không chỉ được chu cấp nhiều
tiền bạc, Thanh triều còn hạ lệnh cho Chu gia phải "chăm sóc công chúa chu đáo".
Ngay cả khi nhận được sự đãi
ngộ như vậy, nhưng Trường Bình vẫn không có được một ngày vui vẻ. Chứng
kiến vương triều bại vong, thân lại tàn phế, nàng từ lâu đã không còn
hứng thú với cuộc sống. Khi ấy, niềm hy vọng duy nhất của nàng công chúa
vong quốc là mong ba huynh đệ của mình có thể chạy trốn xuống phía Nam,
gây dựng lực lượng chờ ngày khôi phục Đại Minh. Chỉ đáng tiếc, vào năm
Thuận Trị thứ 2, Thái tử Chu Từ Lãng (con trai Sùng Trinh) không xuống
phía Nam mà chạy theo đám loạn quân trốn về kinh thành, còn phải ăn xin
dọc đường, xuất hiện trong cảnh áo quần tả tơi trước cửa Chu phủ. Chu
Khuê lúc đầu đãi ngộ Thái tử rất tốt, nhưng vì e sợ Thanh triều mà lén
lút báo cáo lên Thuận Trị.
Thuận Trị vốn muốn trừ khử Chu Từ Lãng
để tránh hậu họa, nhưng lại không tiện ra tay vì sợ mất lòng Hán tộc.
Sau cùng, vị Hoàng đế này nghĩ ra kế sách ép Chu Khuê và Trường Bình
công chúa nói đây là Thái tử giả mạo nhằm dễ dàng trừ khử. Trường Bình
đương nhiên không nghe, nhưng lại bị Chu Khuê tra tấn, chỉ còn cách xuôi
theo. Cứ như vậy, Chu Từ Lãng bị Chu phủ "gán mác" giả mạo, Thuận Trị
đế nhanh chóng xử tử hậu duệ của Sùng Trinh Hoàng đế, cũng chặt đứt hy
vọng phục quốc của Minh triều. Sự kiện này giáng một đòn trí mạng vào cô
công chúa mới 16 tuổi, khiến cho Trường Bình vô cùng tuyệt vọng, một
mực xin Thuận Trị được xuất gia tu hành.
Không chỉ vậy, triều đình của Thuận Trị
đế còn cao tay sắp xếp một màn kịch che mắt thiên hạ bằng cách nối lại
mối lương duyên tiền triều cho Trường Bình công chúa và Châu Thế Hiển -
vị phò mã được Sùng Trinh lựa chọn trước đây. Nhận được chỉ dụ này,
Trường Bình chẳng thể vui mừng mà chỉ cảm thấy thân phận mình quá đỗi bé
nhỏ, khóc ròng suốt mấy ngày trời. Hôn lễ tổ chức càng long trọng, cõi
lòng của nàng công chúa trẻ tuổi càng thêm tan nát.
Vài tháng sau hôn lễ, Thanh triều đánh
tan triều Nam Minh. Chứng kiến hy vọng cuối cùng của Minh triều sụp đổ,
Trường Bình công chúa một lần nữa phải chịu cú đả kích trí mạng.
Hy vọng cuối cùng níu kéo nàng với nhân
thế đã tắt, Trường Bình công chúa đang mang thai vì quá đau lòng mà lâm
bệnh nặng. Ngày 8 tháng 10 năm Thuận Trị thứ ba, nàng công chúa đoản
mệnh ấy qua đời ở tuổi 18, mang theo cả người con chưa kịp chào đời đã
phải buông tay trần thế.
Lịch sử Trung Hoa quả thật có rất nhiều
điều hấp dẫn gây sự thích thú và tò mò khám phá của rất nhiều khách du
lịch nước ngoài. Du khách hãy tham gia tour du lịch Trung Quốc cùng Viet Viet Tourism để có cơ hội tìm hiểu nhiều hơn về vùng đất xinh đẹp này nhé!