16 tháng 10, 2017

Remarks of Senator John F. Kennedy at the Conference on Vietnam Luncheon

Third and in somewhat similar fashion, Vietnam represents a test of American responsibility and determination in Asia. If we are not the parents of little Vietnam, then surely we are the godparents. We presided at its birth, we gave assistance to its life, we have helped to shape its future. As French influence in the political, economic and military spheres has declined in Vietnam, American influence has steadily grown. This is our offspring - we cannot abandon it, we cannot ignore its needs. And if it falls victim to any of the perils that threaten its existence - Communism, political anarchy, poverty and the rest - then the United States, with some justification, will be held responsible; and our prestige in Asia will sink to a new low.

John F. Kennedy Speeches
Remarks of Senator John F. Kennedy at the Conference on Vietnam Luncheon
in the Hotel Willard, Washington, D.C., June 1, 1956
 
This is a redaction of this speech made for the convenience of readers and researchers. Two copies of the speech exist in the Senate Speech file of the John F. Kennedy Pre-Presidential Papers here at the John F. Kennedy Library. One copy is a draft with handwritten notations and the second copy is a press release. The redaction is based on the press release. Page images of the draft and press release are available.
 
It is a genuine pleasure to be here today at this vital Conference on the future of Vietnam, and America's stake in that new nation, sponsored by the American Friends of Vietnam, an organization of which I am proud to be a member. Your meeting today at a time when political events concerning Vietnam are approaching a climax, both in that country and in our own Congress, is most timely. Your topic and deliberations, which emphasize the promise of the future more than the failures of the past, are most constructive. I can assure you that the Congress of the United States will give considerable weight to your findings and recommendations; and I extend to all of you who have made the effort to participate in this Conference my congratulations and best wishes.
 
It is an ironic and tragic fact that this Conference is being held at a time when the news about Vietnam has virtually disappeared from the front pages of the American press, and the American people have all but forgotten the tiny nation for which we are in large measure responsible. This decline in public attention is due, I believe, to three factors:
 
(1) First, it is due in part to the amazing success of President Diem in meeting firmly and with determination the major political and economic crises which had heretofore continually plagued Vietnam. (I shall say more about this point later, for it deserves more consideration from all Americans interested in the future of Asia).
 
(2) Secondly, it is due in part to the traditional role of American journalism, including readers as well as writers, to be more interested in crises than in accomplishments, to give more space to the threat of wars than the need for works, and to write larger headlines on the sensational omissions of the past than the creative missions of the future.
 
(3) Third and finally, our neglect of Vietnam is the result of one of the most serious weaknesses that has hampered the long-range effectiveness of American foreign policy over the past several years - and that is the over emphasis upon our role as "volunteer fire department" for the world. Whenever and wherever fire breaks out - in Indo-China, in the Middle East, in Guatemala, in Cyprus, in the Formosan Straits - our firemen rush in, wheeling up all their heavy equipment, and resorting to every known method of containing and extinguishing the blaze. The crowd gathers - the usually successful efforts of our able volunteers are heartily applauded - and then the firemen rush off to the next conflagration, leaving the grateful but still stunned inhabitants to clean up the rubble, pick up the pieces and rebuild their homes with whatever resources are available.
 
The role, to be sure, is a necessary one; but it is not the only role to be played, and the others cannot be ignored. A volunteer fire department halts, but rarely prevents, fires. It repels but rarely rebuilds; it meets the problems of the present but not of the future. And while we are devoting our attention to the Communist arson in Korea, there is smoldering in Indo-China; we turn our efforts to Indo-China until the alarm sounds in Algeria - and so it goes.
 
Of course Vietnam is not completely forgotten by our policy-makers today - I could not in honesty make such a charge and the facts would easily refute it - but the unfortunate truth of the matter is that, in my opinion, Vietnam would in all likelihood be receiving more attention from our Congress and Administration, and greater assistance under our aid programs, if it were in imminent danger of Communist invasion or revolution. Like those peoples of Latin America and Africa whom we have very nearly overlooked in the past decade, the Vietnamese may find that their devotion to the cause of democracy, and their success in reducing the strength of local Communist groups, have had the ironic effect of reducing American support. Yet the need for that support has in no way been reduced. (I hope it will not be necessary for the Diem Government - or this organization - to subsidize the growth of the South Vietnam Communist Party in order to focus American attention on that nation's critical needs!)
 
No one contends that we should now rush all our firefighting equipment to Vietnam, ignoring the Middle East or any other part of the world. But neither should we conclude that the cessation of hostilities in Indo-China removed that area from the list of important areas of United States foreign policy. Let us briefly consider exactly what is "America's Stake in Vietnam":
 
(1) First, Vietnam represents the cornerstone of the Free World in Southeast Asia, the keystone to the arch, the finger in the dike. Burma, Thailand, India, Japan, the Philippines and obviously Laos and Cambodia are among those whose security would be threatened if the Red Tide of Communism overflowed into Vietnam. In the past, our policy-makers have sometimes issued contradictory statements on this point - but the long history of Chinese invasions of Southeast Asia being stopped by Vietnamese warriors should have removed all doubt on this subject.
Moreover, the independence of a Free Vietnam is crucial to the free world in fields other than the military. Her economy is essential to the economy of Southeast Asia; and her political liberty is an inspiration to those seeking to obtain or maintain their liberty in all parts of Asia - and indeed the world. The fundamental tenets of this nation's foreign policy, in short, depend in considerable measure upon a strong and free Vietnamese nation.
 
(2) Secondly, Vietnam represents a proving ground of democracy in Asia. However we may choose to ignore it or deprecate it, the rising prestige and influence of Communist China in Asia are unchallengable facts. Vietnam represents the alternative to Communist dictatorship. If this democratic experiment fails, if some one million refugees have fled the totalitarianism of the North only to find neither freedom nor security in the South, then weakness, not strength, will characterize the meaning of democracy in the minds of still more Asians. The United States is directly responsible for this experiment - it is playing an important role in the laboratory where it is being conducted. We cannot afford to permit that experiment to fail.
 
(3) Third and in somewhat similar fashion, Vietnam represents a test of American responsibility and determination in Asia. If we are not the parents of little Vietnam, then surely we are the godparents. We presided at its birth, we gave assistance to its life, we have helped to shape its future. As French influence in the political, economic and military spheres has declined in Vietnam, American influence has steadily grown. This is our offspring - we cannot abandon it, we cannot ignore its needs. And if it falls victim to any of the perils that threaten its existence - Communism, political anarchy, poverty and the rest - then the United States, with some justification, will be held responsible; and our prestige in Asia will sink to a new low.
 
(4) Fourth and finally, America's stake in Vietnam, in her strength and in her security, is a very selfish one - for it can be measured, in the last analysis, in terms of American lives and American dollars. It is now well known that we were at one time on the brink of war in Indo-china - a war which could well have been more costly, more exhausting and less conclusive than any war we have ever known. The threat to such war is not now altogether removed form the horizon. Military weakness, political instability or economic failure in the new state of Vietnam could change almost overnight the apparent security which has increasingly characterized that area under the leadership of Premier Diem. And the key position of Vietnam in Southeast Asia, as already discussed, makes inevitable the involvement of this nation's security in any new outbreak of trouble.
 
It is these four points, in my opinion, that represent America's stake in Vietnamese security. And before we look to the future, let us stop to review what the Diem Government has already accomplished by way of increasing that security. Most striking of all, perhaps, has been the rehabilitation of more than ¾ of a million refugees from the North. For these courageous people dedicated to the free way of life, approximately 45,000 houses have been constructed, 2,500 wells dug, 100 schools established and dozens of medical centers and maternity homes provided.
 
Equally impressive has been the increased solidarity and stability of the Government, the elimination of rebellious sects and the taking of the first vital steps toward true democracy. Where once colonialism and Communism struggled for supremacy, a free and independent republic has been proclaimed, recognized by over 40 countries of the free world. Where once a playboy emperor ruled from a distant shore, a constituent assembly has been elected.
Social and economic reforms have likewise been remarkable. The living conditions of the peasants have been vastly improved, the wastelands have been cultivated, and a wider ownership of the land is gradually being encouraged. Farm cooperatives and farmer loans have modernized an outmoded agricultural economy; and a tremendous dam in the center of the country has made possible the irrigation of a vast area previously uncultivated. Legislation for better labor relations, health protection, working conditions and wages has been completed under the leadership of President Diem.
 
Finally, the Vietnamese army - now fighting for its own homeland and not its colonial masters - has increased tremendously in both quality and quantity. General O'Daniel can tell you more about these accomplishments.
But the responsibility of the United States for Vietnam does not conclude, obviously, with a review of what has been accomplished thus far with our help. Much more needs to be done; much more, in fact, than we have been doing up to now. Military alliances in Southeast Asia are necessary but not enough. Atomic superiority and the development of new ultimate weapons are not enough. Informational and propaganda activities, warning of the evils of Communism and the blessings of the American way of life, are not enough in a country where concepts of free enterprise and capitalism are meaningless, where poverty and hunger are not enemies across the 17th parallel but enemies within their midst. As Ambassador Chuong has recently said: "People cannot be expected to fight for the Free World unless they have their own freedom to defend, their freedom from foreign domination as well ass freedom from misery, oppression, corruption."
 
I shall not attempt to set forth the details of the type of aid program this nation should offer the Vietnamese - for it is not the details of that program that are as important as the spirit with which it is offered and the objectives it seeks to accomplish. We should not attempt to buy the friendship of the Vietnamese. Nor can we win their hearts by making them dependent upon our handouts. What we must offer them is a revolution - a political, economic and social revolution far superior to anything the Communists can offer - far more peaceful, far more democratic and far more locally controlled. Such a Revolution will require much from the United States and much from Vietnam. We must supply capital to replace that drained by the centuries of colonial exploitation; technicians to train those handicapped by deliberate policies of illiteracy; guidance to assist a nation taking those first feeble steps toward the complexities of a republican form of government. We must assist the inspiring growth of Vietnamese democracy and economy, including the complete integration of those refugees who gave up their homes and their belongings to seek freedom. We must provide military assistance to rebuild the new Vietnamese Army, which every day faces the growing peril of Vietminh Armies across the border.
 
And finally, in the councils of the world, we must never permit any diplomatic action adverse to this, one of the youngest members of the family of nations - and I include in that injunction a plea that the United States never give its approval to the early nationwide elections called for by the Geneva Agreement of 1954. Neither the United States nor Free Vietnam was a party to that agreement - and neither the United States nor Free Vietnam is ever going to be a party to an election obviously stacked and subverted in advance, urged upon us by those who have already broken their own pledges under the Agreement they now seek to enforce.
 
All this and more we can offer Free Vietnam, as it passes through the present period of transition on its way to a new era - an era of pride and independence, and era of democratic and economic growth - an ear which, when contrasted with the long years of colonial oppression, will truly represent a political, social and economic revolution.
This is the revolution we can, we should, we must offer to the people of Vietnam - not as charity, not as a business proposition, not as a political maneuver, nor simply to enlist them as soldiers against Communism or as chattels of American foreign policy - but a revolution of their own making, for their own welfare, and for the security of freedom everywhere. The Communists offer them another kind of revolution, glittering and seductive in its superficial appeal. The choice between the two can be made only by the Vietnamese people themselves. But in these times of trial and burden, true friendships stand out. As Premier Diem recently wrote a great friend of Vietnam, Senator Mansfield, "It is only in winter that you can tell which trees are evergreen." And I am confident that if this nation demonstrates that it has not forgotten the people of Vietnam, the people of Vietnam will demonstrate that they have not forgotten us.
 
John F. Kennedy Speeches Nhận xét của Thượng nghị sĩ John F. Kennedy tại Hội nghị về Luncheon Việt Nam tại khách sạn Willard, Washington, DC, ngày 1 tháng 6 năm 1956
 
Đây là một sự tái diễn của bài phát biểu này được tạo ra cho sự tiện lợi của độc giả và các nhà nghiên cứu. Hai bản sao của bài phát biểu này tồn tại trong Hồ sơ Phát biểu của Thượng viện về Sách John F. Kennedy trước Tổng thống tại Thư viện John F. Kennedy. Một bản sao là một bản thảo với các ký tự viết tay và bản thứ hai là một thông cáo báo chí. Việc làm lại dựa trên thông cáo báo chí. Trang hình ảnh của dự thảo và  thông cáo báo chí có sẵn.
It is a genuine pleasure to be here today at this vital Conference on the future of Vietnam, and America's stake in that new nation, sponsored by the American Friends of Vietnam, an organization of which I am proud to be a member. Your meeting today at a time when political events concerning Vietnam are approaching a climax, both in that country and in our own Congress, is most timely. Your topic and deliberations, which emphasize the promise of the future more than the failures of the past, are most constructive. I can assure you that the Congress of the United States will give considerable weight to your findings and recommendations; and I extend to all of you who have made the effort to participate in this Conference my congratulations and best wishes.
Đó là một sự thật mỉa mai và bi kịch khi hội nghị này được tổ chức vào thời điểm những tin tức về Việt Nam hầu như biến mất từ ​​các trang đầu của báo chí Mỹ, và người Mỹ đã quên mất quốc gia nhỏ bé mà chúng ta đang lớn đo lường có trách nhiệm. Sự suy thoái của sự chú ý của công chúng là do, tôi tin, với ba yếu tố: (1) Thứ nhất, một phần là nhờ thành công đáng kinh ngạc của Tổng thống Diệm trong cuộc họp một cách vững chắc và với quyết tâm các cuộc khủng hoảng kinh tế chính trị và kinh tế chủ yếu gây ảnh hưởng đến Việt Nam . (Tôi sẽ nói thêm về điểm này sau đó, vì nó xứng đáng được xem xét nhiều hơn từ tất cả người Mỹ quan tâm đến tương lai của châu Á).

(2) Thứ hai, nó một phần là do vai trò truyền thống của báo chí Mỹ, bao gồm độc giả cũng như các nhà văn, quan tâm đến khủng hoảng hơn là thành tựu, để tạo ra không gian cho mối đe dọa chiến tranh hơn là cần thiết cho các tác phẩm, và viết tiêu đề lớn hơn về những thiếu sót cảm giác của quá khứ so với các sứ mệnh sáng tạo trong tương lai.

(3) Thứ ba và cuối cùng, việc bỏ bê Việt Nam là kết quả của một trong những điểm yếu nghiêm trọng nhất đã cản trở hiệu quả lâu dài về chính sách đối ngoại của Mỹ trong những năm gần đây - và đó là nhấn mạnh vai trò của chúng ta là " tình nguyện viên phòng cháy chữa cháy "cho thế giới. Bất cứ khi nào và ở bất cứ nơi nào xảy ra hoả hoạn - ở Đông Dương, ở Trung Đông, ở Guatemala, ở Síp, trong eo biển Formosa - đội cứu hỏa của chúng ta đổ xô vào, kéo tất cả thiết bị nặng nề của họ và sử dụng mọi phương pháp chữa và dập tắt ngọn lửa. Đám đông tụ tập - những nỗ lực thành công thường ngày của các tình nguyện viên có khả năng của chúng ta được hoan nghênh chân thành - và sau đó các lính cứu hỏa lao tới cuộc dập tắt kế tiếp, để lại những người dân biết ơn nhưng vẫn bị choáng váng để dọn sạch đống đổ nát.

Vai trò, chắc chắn, là một điều cần thiết; nhưng nó không phải là vai trò duy nhất để được chơi, và những người khác không thể bỏ qua. Một cơ quan cứu hỏa tình nguyện dừng lại, nhưng hiếm khi ngăn ngừa, hoả hoạn. Nó đẩy lùi nhưng hiếm khi xây dựng lại; nó đáp ứng các vấn đề của hiện tại nhưng không phải của tương lai. Và trong khi chúng tôi đang tập trung chú ý vào cuộc dồn dập của Cộng sản tại Triều Tiên, thì ở Đông Dương; chúng tôi chuyển các nỗ lực của chúng tôi sang Đông Dương cho đến khi tiếng báo thức phát ra ở Algeria - và do đó nó diễn ra.
Of course Vietnam is not completely forgotten by our policy-makers today - I could not in honesty make such a charge and the facts would easily refute it - but the unfortunate truth of the matter is that, in my opinion, Vietnam would in all likelihood be receiving more attention from our Congress and Administration, and greater assistance under our aid programs, if it were in imminent danger of Communist invasion or revolution. Like those peoples of Latin America and Africa whom we have very nearly overlooked in the past decade, the Vietnamese may find that their devotion to the cause of democracy, and their success in reducing the strength of local Communist groups, have had the ironic effect of reducing American support. Yet the need for that support has in no way been reduced. (I hope it will not be necessary for the Diem Government - or this organization - to subsidize the growth of the South Vietnam Communist Party in order to focus American attention on that nation's critical needs!)
Không ai dám chắc rằng chúng ta nên vội vã đưa tất cả các thiết bị chữa cháy của chúng ta vào Việt Nam, bỏ qua Trung Đông hoặc bất kỳ phần nào của thế giới. Nhưng chúng ta cũng không nên kết luận rằng sự chấm dứt các cuộc chiến ở Indo-Trung Quốc đã loại bỏ khu vực này khỏi danh sách các khu vực quan trọng trong chính sách đối ngoại Hoa Kỳ. Hãy để chúng tôi xem xét ngắn gọn chính xác "Cổ phần của Mỹ ở Việt Nam" là gì:

(1) Thứ nhất, Việt Nam đại diện cho nền tảng của Thế giới Tự do ở Đông Nam Á, là chìa khoá cho vòm, ngón tay trong đê. Miến Điện, Thái Lan, Ấn Độ, Nhật Bản, Philippines và rõ ràng là Lào và Campuchia là những nước có nguy cơ bị đe doạ nếu Tội Triều Đỏ Cộng sản tràn vào Việt Nam. Trong quá khứ, các nhà hoạch định chính sách của chúng tôi đôi khi đã đưa ra các tuyên bố mâu thuẫn về vấn đề này - nhưng lịch sử lâu dài của các cuộc xâm lăng của Trung Quốc ở Đông Nam Á đã bị các chiến binh Việt Nam chấm dứt nên đã loại bỏ mọi nghi ngờ về vấn đề này.
Hơn nữa, sự độc lập của một Việt Nam tự do là điều cốt yếu đối với thế giới tự do trong các lĩnh vực khác ngoài quân đội. Nền kinh tế của bà rất cần thiết cho nền kinh tế của Đông Nam Á; và quyền tự do chính trị của cô là nguồn cảm hứng cho những ai tìm kiếm hoặc duy trì tự do của mình ở tất cả các vùng của châu Á - và trên thực tế trên thế giới. Các nguyên lý cơ bản của chính sách đối ngoại của nước này, nói tóm lại, phụ thuộc đáng kể vào một quốc gia Việt Nam mạnh mẽ và tự do.

(2) Thứ hai, Việt Nam thể hiện nền tảng dân chủ ở châu Á. Tuy nhiên, chúng ta có thể chọn bỏ qua nó hoặc không chấp nhận nó, uy tín và ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc Cộng sản ở Châu Á là những sự kiện không thể chấp nhận được. Việt Nam đại diện cho sự thay thế cho chế độ độc tài cộng sản. Nếu thử nghiệm dân chủ này thất bại, nếu một triệu người tị nạn bỏ trốn chủ nghĩa độc tài của miền Bắc chỉ để không thấy tự do hay an ninh ở miền Nam, thì điểm yếu, chứ không phải sức mạnh, sẽ mô tả ý nghĩa của dân chủ trong tâm trí của nhiều người châu Á. Hoa Kỳ chịu trách nhiệm trực tiếp cho thí nghiệm này - nó đóng một vai trò quan trọng trong phòng thí nghiệm nơi nó đang được tiến hành. Chúng ta không thể đủ khả năng để thử nghiệm thất bại.

(3) Thứ ba và trong một thời điểm tương tự, Việt Nam đại diện cho một sự kiểm tra về trách nhiệm và quyết tâm của Mỹ ở Châu Á. Nếu chúng ta không phải là cha mẹ của một ít Việt Nam, thì chắc chắn chúng ta là người đỡ đầu. Chúng ta chủ trì sự ra đời của nó, chúng ta đã hỗ trợ cuộc sống của nó, chúng ta đã giúp định hình tương lai của nó. Khi ảnh hưởng của Pháp vào các lĩnh vực chính trị, kinh tế và quân sự đã giảm ở Việt Nam, ảnh hưởng của Mỹ đã tăng lên đều đặn. Đây là con của chúng ta - chúng ta không thể từ bỏ nó, chúng ta không thể bỏ qua nhu cầu của nó. Và nếu nó là nạn nhân của bất kỳ hiểm hoạ nào đe dọa sự tồn tại của nó - chủ nghĩa cộng sản, sự phi chính trị về chính trị, đói nghèo và phần còn lại - thì Hoa Kỳ, với một số biện minh, sẽ phải chịu trách nhiệm; và uy tín của chúng ta ở châu Á sẽ giảm xuống mức thấp mới.

(4) Thứ tư và cuối cùng, cổ phần của Mỹ ở Việt Nam, với sức mạnh và sự an toàn của bà, là một điều rất ích kỷ - vì nó có thể được đánh giá trong phân tích cuối cùng về cuộc sống của người Mỹ và đô la Mỹ. Giờ đây, chúng ta đã biết rằng chúng ta cùng lúc đang ở trong bờ vực chiến tranh ở Đông Dương - một cuộc chiến tranh có thể tốn kém hơn, mệt mỏi và ít kết luận hơn bất kỳ cuộc chiến nào chúng ta từng biết. Mối đe dọa đối với chiến tranh như vậy hiện nay không còn bị loại bỏ hoàn toàn. Sự yếu kém về quân sự, sự mất ổn định về chính trị hay thất bại kinh tế trong tình trạng mới của Việt Nam có thể thay đổi gần như qua đêm an ninh rõ ràng, ngày càng đặc trưng khu vực dưới sự lãnh đạo của Thủ tướng Diệm. Và vị trí then chốt của Việt Nam ở Đông Nam Á, như đã thảo luận, đã làm cho sự liên quan của đất nước này trở nên không thể tránh khỏi,

Theo tôi, bốn điểm này đại diện cho vai trò của Mỹ trong an ninh của Việt Nam. Và trước khi chúng ta nhìn về tương lai, chúng ta hãy dừng lại để xem xét những gì Chính phủ Diệm đã thực hiện bằng cách tăng cường an ninh đó. Đáng chú ý nhất có thể là phục hồi hơn một triệu người t ref nạn từ phía Bắc. Đối với những người dũng cảm dành cho lối sống tự do, khoảng 45.000 ngôi nhà đã được xây dựng, 2.500 giếng khoan, 100 trường được thành lập và hàng chục trung tâm y tế và nhà hộ sinh được cung cấp.
Sự ấn tượng đáng kinh ngạc là sự liên đới và ổn định của Chính phủ, xóa bỏ các giáo phái nổi loạn và thực hiện các bước quan trọng đầu tiên hướng tới nền dân chủ thật sự. Trường hợp chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa Cộng sản đã đấu tranh cho sự tối cao, một nước cộng hòa tự do và độc lập đã được tuyên bố, được công nhận bởi hơn 40 quốc gia trên thế giới tự do. Nơi mà một vị vua chơi bời cai trị từ một bờ biển xa xôi, một hội đồng thành phần đã được bầu.

Những cải cách về xã hội và kinh tế cũng rất đáng chú ý. Điều kiện sống của nông dân đã được cải thiện rất nhiều, các bãi thải đã được canh tác và dần dần sẽ được khuyến khích sử dụng đất rộng rãi hơn. Hợp tác xã nông nghiệp và các khoản cho vay của nông dân đã làm hiện đại hoá nền kinh tế nông nghiệp bị suy thoái; và một đập lớn ở trung tâm của đất nước đã có thể làm cho việc tưới tiêu của một khu vực rộng lớn trước đây không trồng trọt. Pháp luật về quan hệ lao động tốt hơn, bảo vệ sức khoẻ, điều kiện lao động và tiền lương đã được hoàn thành dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Diệm.

Cuối cùng, quân đội Việt Nam - bây giờ đang chiến đấu cho quê hương của họ chứ không phải các bậc thầy thực dân - đã tăng lên cả về số lượng và chất lượng. Tướng O'Daniel có thể cho bạn biết thêm về những thành tựu này.
Nhưng trách nhiệm của Hoa Kỳ đối với Việt Nam không kết luận, rõ ràng là với việc rà soát những gì đã đạt được cho đến nay với sự giúp đỡ của chúng tôi. Cần phải làm nhiều hơn nữa; nhiều hơn nữa, trên thực tế, hơn là chúng tôi đã làm cho đến bây giờ. Các liên minh quân sự ở Đông Nam Á là cần thiết nhưng không đủ. Tính ưu việt nguyên tử và sự phát triển vũ khí cuối cùng mới là không đủ. Các hoạt động thông tin và tuyên truyền, cảnh báo về những điều tà ác của Chủ nghĩa Cộng sản và những phước lành của cách sống Mỹ, không đủ ở một đất nước mà những khái niệm về tự do kinh doanh và chủ nghĩa tư bản là vô nghĩa, nơi đói nghèo không phải là những kẻ thù ngang qua đường song song song song 17 trong vòng giữa họ. Như Đại sứ Chương đã gần đây nói: "Người ta không thể dự kiến ​​sẽ chiến đấu vì Thế giới Tự do trừ khi họ có quyền tự do bảo vệ,
Tôi sẽ không cố gắng đưa ra các chi tiết về loại chương trình viện trợ mà quốc gia này nên cung cấp cho người Việt Nam - vì nó không phải là chi tiết của chương trình đó cũng quan trọng như tinh thần mà nó được cung cấp và các mục tiêu mà nó muốn đạt được . Chúng ta không nên cố gắng mua tình hữu nghị của người Việt Nam. Chúng ta cũng không thể giành được trái tim của họ bằng cách làm cho họ lệ thuộc vào các tài liệu phát tay của chúng tôi. Những gì chúng ta phải cung cấp cho họ là một cuộc cách mạng - một cuộc cách mạng chính trị, kinh tế và xã hội cao hơn bất cứ điều gì mà Cộng sản có thể cung cấp - hòa bình hơn, dân chủ hơn và được kiểm soát trong phạm vi địa phương hơn. Cách mạng như vậy sẽ đòi hỏi nhiều từ Hoa Kỳ và nhiều từ Việt Nam. Chúng ta phải cung cấp nguồn vốn để thay thế cho sự cạn kiệt của các thế kỷ bị khai thác thực dân; kỹ thuật viên để đào tạo những người khuyết tật bằng các chính sách mù chữ; hướng dẫn để giúp một quốc gia thực hiện những bước đi yếu ớt đầu tiên đối với sự phức tạp của một hình thức chính quyền cộng hòa. Chúng ta phải hỗ trợ sự phát triển đầy cảm hứng của nền dân chủ và nền kinh tế Việt Nam, bao gồm sự hội nhập đầy đủ của những người t ref nạn đã bỏ nhà cửa và đồ dùng của họ để tìm kiếm tự do. Chúng ta phải cung cấp hỗ trợ quân sự để xây dựng lại Quân đội Việt Nam mới, hàng ngày phải đối mặt với nguy cơ ngày càng tăng của quân đội Việt Cộng qua biên giới.
Và cuối cùng, trong các hội đồng của thế giới, chúng ta không bao giờ nên cho phép bất kỳ hành động ngoại giao bất lợi cho điều này, một trong những thành viên trẻ nhất trong gia đình của các quốc gia - và tôi đưa vào trong lệnh đó là một lời cáo buộc rằng Hoa Kỳ không bao giờ chấp nhận các cuộc bầu cử sớm trên phạm vi toàn quốc được kêu gọi theo Hiệp định Genève năm 1954. Cả Hoa Kỳ lẫn Việt Nam đều là thành viên của hiệp định đó - và cả Hoa Kỳ lẫn Việt Nam chưa bao giờ là thành viên của một cuộc bầu cử rõ ràng là xếp chồng lên nhau và lật đổ trước , kêu gọi chúng tôi bởi những người đã phá vỡ cam kết của mình theo Hiệp định mà họ đang tìm kiếm để thi hành.
Tất cả những điều này và nhiều hơn nữa chúng tôi có thể cung cấp Việt Nam Tự do, vì nó trải qua giai đoạn hiện tại của quá trình chuyển đổi sang một kỷ nguyên mới - kỷ nguyên tự hào và độc lập, và kỷ nguyên của sự tăng trưởng dân chủ và kinh tế - một tai mà khi trái ngược với những năm dài bị áp bức thực dân, sẽ thật sự đại diện cho một cuộc cách mạng chính trị, xã hội và kinh tế.
Đây là cuộc cách mạng mà chúng ta có thể làm, chúng ta phải cung cấp cho nhân dân Việt Nam - chứ không phải là công việc bác ái, chứ không phải là một đề xuất kinh doanh, chứ không phải là một động cơ chính trị, hoặc chỉ đơn giản để lôi kéo họ như những người lính chống lại chủ nghĩa cộng sản hoặc như những kho vũ khí của người Mỹ chính sách - mà là một cuộc cách mạng trong việc chế tạo của họ, vì phúc lợi của chính họ và vì sự an toàn của tự do ở mọi nơi. Cộng sản đem lại cho họ một cuộc cách mạng khác, lấp lánh và quyến rũ trong sự hấp dẫn hời hợt của nó. Sự lựa chọn giữa hai người chỉ có thể được thực hiện bởi chính người dân Việt Nam. Nhưng trong thời gian thử thách và gánh nặng, tình bạn thật sự nổi bật. Như Premier Diem gần đây đã viết một người bạn tuyệt vời của Việt Nam, Thượng nghị sĩ Mansfield, "Chỉ trong mùa đông mà bạn có thể biết cây nào là thường xanh."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét